Tại Huế, với chuỗi các hoạt động, sự kiện được tổ chức trong Năm Du lịch quốc gia và Festival Huế năm 2025, địa phương kỳ vọng sẽ thu hút khoảng 4,8 - 5 triệu lượt khách du lịch, trong đó khách quốc tế chiếm khoảng 38 - 40%; tổng thu từ du lịch ước đạt khoảng 10.800 - 11.200 tỷ đồng.
Còn nhớ tại buổi họp báo của Ban tổ chức Năm Du lịch quốc gia thông tin về Năm Du lịch quốc gia 2025 với chủ đề “Huế - Kinh đô xưa, vận hội mới” và Festival Huế năm 2025 mới đây, lãnh đạo Sở Du lịch thành phố kỳ vọng Năm Du lịch quốc gia và Festival Huế năm 2025 sẽ tạo bứt phá thật sự cho du lịch Huế, cũng như bệ phóng để du lịch Huế phát triển mạnh mẽ hơn, hòa mình với vận hội và “kỷ nguyên mới” của đất nước.
Để thực hiện mục tiêu đón 22 - 23 triệu lượt khách quốc tế và 120 - 130 triệu lượt khách nội địa, mới đây, ngày 26/2, Bộ VHTT&DL đã ban hành Kế hoạch cụ thể để thực hiện Nghị quyết số 11/NQ-CP, ngày 15/1/2025 của Chính phủ và Chương trình kích cầu du lịch năm 2025 với chủ đề “Việt Nam: Đi để yêu!”.
Đây là kế hoạch - cú hích rất cần thiết và kịp thời, cho thấy nhiều tín hiệu tích cực. Trong đó, đáng chú ý là các gói giảm giá lên đến 50% cho loạt dịch vụ từ lưu trú, vận tải đến ăn uống, mua sắm… ở các địa phương, hứa hẹn sẽ thu hút nhiều du khách nội địa lẫn quốc tế.
Kích cầu là một phần tất yếu của du lịch và là chuyện thường niên, chỉ khác nhau ở quy mô và tính chất. Và thường kích cầu chỉ là giải pháp ngắn hạn, có đạt được con số tổng thu khoảng 980 - 1.050 nghìn tỷ đồng từ 22 - 23 triệu lượt khách quốc tế và 120 - 130 triệu lượt khách nội địa như kế hoạch đề ra hay không cũng chỉ là chuyện của năm 2025.
Lâu dài và bền vững cho du lịch Việt Nam, ngoài các chương trình kích cầu hàng năm, hàng quý, hàng mùa, vẫn cần thêm những “kế hoạch” để giải quyết, giảm thiểu tối đa những vấn nạn đã và đang ảnh hưởng đến tâm trạng du khách và chất lượng điểm đến.
Đó là tình trạng “chặt chém” giá dịch vụ, thiếu niêm yết rõ ràng vẫn liên tục diễn ra ở nhiều điểm đến. Tiếp đến là chất lượng dịch vụ chưa đồng đều: từ nhà vệ sinh công cộng kém sạch sẽ, hệ thống giao thông công cộng hạn chế, đến đội ngũ lao động du lịch thiếu kỹ năng và ngoại ngữ.
Ô nhiễm môi trường, rác thải cũng là “vết gợn” nghiêm trọng. Bãi biển, đảo du lịch đang oằn mình trước sức ép phát triển ồ ạt, xả thải chưa kiểm soát. Những danh thắng kỳ vĩ như Hạ Long, Phú Quốc, Nha Trang… từng lên báo quốc tế vì rác nổi trên mặt nước, hủy hoại hệ sinh thái.
Chưa kể, nhiều khu du lịch tự nhiên (hang động, rừng nguyên sinh, vịnh, đảo san hô) bị khai thác quá mức mà thiếu quy hoạch bền vững. Hậu quả là môi trường xuống cấp, mất cân bằng sinh thái, dẫn tới giá trị cốt lõi là vẻ đẹp nguyên sơ mai một, khó khôi phục.
Muốn có một “Việt Nam: Đi để yêu!”, trước hết, tăng cường giám sát, chế tài mạnh những hành vi “chặt chém”, chèo kéo, thiếu niêm yết giá; hỗ trợ địa phương cải thiện hạ tầng công cộng, nhà vệ sinh đạt chuẩn; đẩy mạnh giáo dục ý thức bảo vệ môi trường, xử phạt nghiêm việc xả rác bừa bãi. Song song, cần khuyến khích đổi mới sáng tạo trong phát triển sản phẩm du lịch, thúc đẩy liên kết vùng, nâng cao dịch vụ - nhất là đội ngũ nhân lực chuyên nghiệp, tận tình.
Năm 2025 là thời điểm vàng để du lịch Việt Nam tăng tốc sau giai đoạn khó khăn. Nhưng nếu chỉ giảm giá không thôi, sẽ khó giải quyết căn cơ những khiếm khuyết cố hữu.
Đặc biệt, Huế nói riêng, với danh hiệu “Kinh đô xưa” và định hướng “vận hội mới”, có thể trở thành “chìa khóa” thu hút đông đảo du khách bằng lễ hội, ẩm thực, di sản văn hóa. Nhưng “bắt tay” với các chương trình kích cầu vẫn phải song hành cải thiện thực chất dịch vụ.
Giảm giá kích cầu chỉ là “lời mời gọi” ban đầu. Để du khách quay lại, thậm chí giới thiệu bạn bè, phải giữ họ thoải mái, an toàn, cảm giác được tôn trọng. Khi đó, những chỉ số tăng trưởng ấn tượng của du lịch không chỉ là con số ngắn hạn trong năm 2025, mà còn khẳng định vị thế “ngành kinh tế mũi nhọn” thật sự, mang lại lợi ích lâu dài, bền vững cho cả địa phương lẫn đất nước.