menu_open
Mùa chờ những cơn mưa
12/09/2016 2:21:39 CH
Xem cỡ chữ:
Huế mùa này, những cơn mưa đuổi dài, nối nhau “đêm bảy, ngày ba”,mưa bất chợt đến khiến nhiều lúc nản lòng, không muốn bước chân ra phố.

Khi những cơn mưa thảng thốt dừng lại, mặt trời ỉu xìu về hong cơn nắng hanh hao, lại là lúc người ta cần một cái bắt tay, cần bờ vai, cần một lời ân cần…



Cứ mỗi lần xem dự báo thời tiết, ở nơi nào đó có áp thấp, bão lớn bão nhỏ, y rằng Huế sắp có mưa, mưa nhiều, mưa dày hơn thường lệ. Huế mưa cũng là mùa của sự tần tảo nơi người phụ nữ bán vé số, mưu sinh khó nhọc hơn thường lệ. Bán vé số đang là một nghề “phát triển” nếu ai đó mất nghề chằm nón, nghề ve chai thì cứ thoải mái gia nhập đội quân “đánh thuê” cho các đại lý vé số.

Khách nếu không phải là cư dân của vùng đất này, thấy một ai đó đi săng-dan (còn lấm láp chút bùn đất) ngồi trong một nhà hàng, nhấm nháp chai bia “mập” Huda vào một buổi chiều se lạnh, hay giản đơn là một ly cà phê mỗi buổi sáng, xin đừng ngạc nhiên, họ là nông dân chính hiệu. Những dĩa rau mùi mà bạn thưởng thức trong các khách sạn, nhà hàng là sản phẩm được họ cắt bán lúc Huế còn sương sớm. Hay những cánh hồng tươi, được bạn mua về tặng cho người yêu cũng được họ chở về chợ đầu mối, trên những chiếc xe Honda cà tàng đẫm ướt bùn đen và hơi mưa.

Phía sau Huế là phía của một thiên đường tình yêu. là Huế bình dị, của những điều giản đơn, của những khoảnh vườn đầy rau “dại” và hoa “dại”, (dại là một cách nói của người Huế thật hiền, thật bóng bẩy, thật từ tâm). Tôi thích ngày mưa về chơi ở ngôi làng của những căn nhà chồ không giống ai nằm chênh vênh, chơ vơ trên sóng nước, nơi đó có những cô gái buôn cá má vẫn hồng. Trên đường về nhà, sau cơn mưa chiều, họ ăn nói táo tợn nhưng cõi lòng bình yên và trinh nguyên, ngây thơ và ban sơ như tạo hóa đã đặc ân ban cho họ tự thuở nào.

Huế mùa này, hoa dại hé nở trên những góc phố vắng, nhất là trong thành nội. Có lẽ vì thế, Huế như một thỏi nam châm, đầy lực hút những bước chân đi hoang tìm về, nương náu khi tóc đã bạc, mỏi gối chồn chân. Trên con phố cổ, bậc thang gỗ mối xông kêu cót két, nản lòng du khách mà sáng sớm người Huế nương náu đời sống của mình dưới những chiếc dù quảng cáo và dưới những tấm nylon che mưa. Mọi thứ đều ấm nóng, ấm từ ánh mắt thay lời chào hỏi, ấm từ ly cà phê “cuội”, từ thức ăn cay xè, từ những ly rượu làng Chuồn…

Huế càng mưa, người ta lại càng gần nhau, hơi ấm tình người có lẽ cũng là thứ đặc ân mà tạo hóa ban tặng cho người bản chất khép nép nơi đây. Thường lệ trong những ngày mưa, bạn bè thân, hoặc giản đơn là sự hò hẹn bất ngờ, tưởng chừng đã quên lâu rồi.

Huế mùa này, mọi người cũng dường như chậm hơn. Chậm cả việc mưu sinh. Cũng không có gì lạ, mưa là cách xả hơi của ông trời, của cư dân thành phố du lịch. Lạ thật, chẳng phải riêng tôi, Huế mùa này, những người sống ở đây đã quen tỏ ra thích thú cái không gian phố thị thưa thớt, thật đã đời hít thở cái mùi lạnh lẽo của sự bình lặng, chầm chậm, xua đi hết sự ngột ngạt, nồng nực, xăng xe của chợ búa.


Vũ Hào